CHẠY TRỐN TÌNH YÊU- PHẦN 1


Có tình yêu để chạy trốn cũng tốt, còn hơn mình đang ế các mem nhỉ?
....................
.............................

Năm thứ hai của đại học, tôi viết tiểu phẩm: 'Nỗi buồn của tôi". Ngay sau khi nó được diễn trong đêm liên hoan văn nghệ khoa văn thì "nỗi buồn" đã trở thành niềm vui.
 Tôi được bạn bè trong khắp ngoài khoa ngưỡng mộ và yêu mến, đặc biệt là thầy Tùng-giảng viên môn tiếng Anh của lớp, người vừa tốt nghiệp khoa Anh trường Đại học Quốc Gia năm ngoái. 
 Ngày kế sau đêm hội diễn, vào tiết Anh ngữ, thầy Tùng đã dành gần nửa giờ để nói về tiểu phẩm của tôi. 
Chuyện lạ ấy, không thể qua được những cặp mắt cú vọ của bầy yêu nữ trong lớp.
Tuyết Bạch Cốt tinh đã lên tiếng:
 -Thưa thầy, hôm nay, lớp ta học bài gì thế ạ? 
-Bình giảng tiểu phẩm của người đẹp mà.-Lan La Sát cười và nói chêm vào. 
-Hihi, thầy đổi giáo án rồi ạ?- Tuyết Bạch Cốt tinh làm bộ hỏi. 
Hoa Hồ Ly nhanh nhảu tiếp lời:
 -Thưa thầy, có phải sáng nay, thầy đã uống rất nhiều rượu phải không ạ? Hí hí... 
Bị " bầy yêu nữ" trêu chọc, thầy Tùng mặt đỏ như trái gấc, giọng ấp úng: 
-T...ô..i... Rồi bất chợt, Hoa Hồ Ly chuyển hướng tấn công sang tôi: -Người đẹp ơi, chắc sáng nay, cùng uống rượu chung với thầy hả? Hì hì ... 
Nghe nói thế, hai má tôi đỏ bừng. Tôi hơi cúi đầu e lệ, ngượng quá chẳng dám ngẩng lên nhìn thầy nữa.
 Tôi liền quay sang khẽ giật áo Xuân cầu cứu. 
Xuân là cô bạn gái thân ngồi cạnh tôi, nổi tiếng trong lớp là "siêu đối đáp". 
Cô ấy nhìn thầy Tùng rồi lại liếc nhìn tôi, hắng giọng và lên tiếng: 
-Thôi đi, các bạn đùa thế thôi. Không nên đùa dai quá kẻo lại mất hay.- Ngừng giây lát cô ấy nói tiếp- Mọi người nên nhớ là đang trong giờ học đấy nhé. 
Xuân dứt lời, cả lớp im bật. Mọi người chỉ còn dám liếc nhìn nhau và cắn chặt môi để nhịn cười.
 Tôi nắm chặt tay Xuân lòng thầm cảm ơn bạn và coi cô ấy là vị cứu tinh của mình. 
Từ sau lần đó, tôi càng thêm yêu quý và coi Xuân như thể chị em gái vậy. 
Cũng từ hôm ấy, chuyện của tôi và thầy trở thành đề tài hót nhất của lớp. 
Mỗi lần, tôi và thầy vô tình chạm mặt nhau là bọn con gái lại nhìn nhau rúc rích cười. 
Mới đầu bị mọi người trêu đùa tôi rất ngại, sau rồi cũng quen dần, thấy lại hay hay. 
Sau đó ít lâu, Xuân ra trông nhà cho chị gái là giáo viên khoa Nga trường bên cạnh. Chị ấy đang kì đưa học sinh đi thực tập sinh ở thành phố Min của Nga.
Xuân liền rủ tôi ra ở cùng cho vui.Thầy Tùng là đồng hương của Xuân, nhà ở cách đó vài dãy. 
Ở ngoài lớp, Xuân gọi thầy là anh và tôi cũng quen miệng gọi theo như thế. 
 Xuân thường tâm sự với tôi là cô ấy có người yêu đang nghiên cứu sinh ở nước ngoài. 
Anh ấy là người đẹp trai, tài giỏi và rất lãng mạn. Xuân còn khoe cô chỉ chờ bạn trai về nước là sẽ tổ chức đám cưới.
 Nghe cô ấy kể về chồng sắp cưới, tôi ngờ ngợ vì thấy anh chàng đó có nhiều điểm rất giống thầy Tùng. 
Có lần tôi dè dặt hỏi Xuân: 
-Này, sao người yêu cậu hình như có điểm gì đó rất giống anh Tùng nhỉ?
 Xuân nghe thế thì phì cười rồi thản nhiên nói: 
-Hì, đó là người em song sinh của thầy mà. 
Tôi tin sái cổ, chớp chớp mắt, khẽ gật gù, thật thà nói: 
-Ừ, thể nào... 
Từ đó, tôi không còn thắc mắc gì nữa. Lời nói dối ấy đã vô tình cho Xuân cái cớ để cô tiếp cận với thầy nhiều hơn. 
 Nhiều tối, Xuân rủ tôi sang nhà thầy hỏi bài.
Tôi cũng thấy hơi lạ vì Xuân học rất giỏi mà sao hầu như tối nào cô ấy cũng đi hỏi bài nhỉ.
 Phiền chết đi được. 
Vì coi thầy như anh trai nên cô ấy cư xử rất tự nhiên. 
Chỉ sau mươi phút nhờ thầy giảng giải là cô ấy lao vào bếp dọn dẹp. Có khi tiện thể Xuân còn giặt luôn hộ thầy cả chậu quần áo nữa.
Thầy luôn miệng tấm tắc khen Xuân chăm chỉ, nết na, tháo vát. Cuối tuần, thầy thường mua tặng Xuân sách vở và đôi khi còn tặng cả vải may quần áo nữa. 
Có vẻ như thầy luôn  thầm cảm ơn Xuân vì nghĩ cô ấy đã ý tứ tránh đi chỗ khác tạo không gian riêng cho chúng tôi. 
Tối nay, như thường lệ, đợi cho Xuân đi khỏi,Thầy hơi nhích ghế lại gần bên tôi, hỏi nhỏ: 
-Bữa tối, Xuân cho em ăn món gì? Có ngon không?
 -Dạ. Món cá nấu dấm. Ngon lắm ạ. Xuân làm món gì cũng ngon...-Tôi khẽ trả lời. 
-Anh rất thích món ấy. Lần sau, nếu ăn món ý nhớ để phần cho anh nhé. 
Thầy nói và âu yếm nhìn tôi khiến mặt tôi chợt nóng bừng.Tôi ấp úng đáp: -Dạ... 
 Thầy cười, trêu tôi:
 - Chắc là em không muốn để phần cho anh rồi. - Thấy tôi đỏ mặt, thầy khẽ reo lên- Ô kìa! Buổi tối, mà sao vẫn còn mặt trời nhỉ?- Thầy nói rồi nở một nụ cười rất tươi. Tôi chỉ tủm tỉm cười không trả lời
.Thầy lấy ở trong cái hộp trên bàn ra một gói nhỏ, tay có chút hơi run đặt nó vào lòng bàn tay tôi:
 -Anh để dành cho em nè 
Tôi hơi ngỡ ngàng nhìn lên và bắt gặp ánh mắt thầy rất lạ. .. Ánh mắt như hút hồn ấy khiến trống ngực tôi đập dồn dập, đầu tôi lâng lâng. Hồn tôi như được chắp cánh bay lên bồng bềnh giữa bầu trời bao la... 
Thầy khẽ nói vào tai tôi nghe êm êm như một câu hát:
 -Ô mai mận đấy. Chỉ cho mình em thôi. Em giấu đi ăn một mình nhé. 
Tôi e thẹn nở nụ cười chưa kịp trả lời thì bất ngờ Xuân ở trong nhà ra. 
Nhìn thấy cảnh đó, mặt cô biến sắc. Cô nói to vẻ bực dọc:
 -Chán quá! Đến giờ phải về rồi. 
Nghe tiếng cô ấy, tôi và thầy giật thót cả mình.Tôi vội giấu tay cầm gói ô mai ra sau lưng, lấm lét như thể đứa trẻ ăn vụng bị người lớn bắt được quả tang vậy. 
Chợt Xuân lại gần tôi, cô ấy kéo phắt cái tay đang giấu giếm sau lưng của tôi về phía mình và nói:
 -Về thôi người đẹp. Muộn rồi. 
Bị kéo bất ngờ, gói ô mai trong tay tôi rơi xuống đất bắn tung tóe khắp nơi.
Tôi vội nhào theo để nhặt lại chúng. 
Thầy Tùng chợt sững người trước thái độ kì quặc của Xuân. Thoáng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của thầy, Xuân liền giả bộ nhào xuống theo tôi làm ra vẻ thảng thốt: 
-Trời ơi! Chết rồi....Mình xin lỗi. Mình vô ý quá...Để mình nhặt cho... Ô mai mận à? 
 Xuân nhặt vội những quả ô mai lên rồi chả hiểu nghĩ gì cô ấy chau mày, bậm môi lại vẻ không vui,  vứt bịch chúng xuống đất, nói:
 -Về đi. Về tôi mua đền bà gói ô mai khác. Về đi. Đừng bắt tôi chờ cửa lâu đó. Hôm nay, tôi muốn được đi ngủ sớm.
 Nói rồi cô ấy bỏ đi quên cả chào thầy Tùng. Cô nện mạnh gót giầy xuống đất như trút giận vào nó vậy.
Xuân bỏ đi rồi, tôi vẫn cố nhoài người để nhặt những quả ô mai còn vương trên đất. Nhìn chúng lăn lóc trên nền nhà mặt tôi như mếu, chỉ muốn khóc
.Thấy thế, thầy ngồi xuống cạnh tôi an ủi:
 -Trà My, đừng nhặt nữa. Chúng lấm bẩn rồi nên ăn sao được nữa mà nhặt. 
Tôi dừng lại, nín lặng đầy vẻ tiếc nuối. Rồi chợt nghĩ ra Xuân đang đợi tôi ở nhà nên hơi cúi đầu, nói nhỏ:
 -Em chào thầy. Em về ... 
Tôi vừa ra khỏi cửa đã vội nhón chân chạy luôn một mạch về nhà.
Thầy bất giác đứng dậy, gọi với theo tôi: 
-Trà My! Trà My ơi...
 Thầy chỉ đứng lặng nhìn theo bóng tôi xa dần mà không muốn đuổi theo có lẽ vì cái cách cư xử khó hiểu của Xuân hồi nãy. 
Có vẻ như thầy đã chợt nhận ra một điều : " Xuân không không đơn giản chỉ coi mình là một người anh trai... Chuyện sau này, chắc sẽ mệt mỏi đây... ". 
 Thầy khẽ lắc đầu, thở dài thườn thượt rồi quay trở vào nhà.
 Xuân hứa sẽ mua đền tôi gói ô mai khác nhưng cô ấy nói rồi quên luôn.Tôi cũng bỏ qua và không nhắc lại chuyện đó nữa bởi vì tôi chỉ thích mỗi gói ô mai của thầy Tùng thôi.
 Một hôm, vào tối thứ bẩy, tôi ra phố về, thấy Xuân đã chuẩn bị sẵn một mâm cơm rất thịnh soạn chờ tôi.
 Tôi đứng nhìn mâm cơm, chun mũi lại hít hít. Mùi đồ ăn thơm phức, bụng thì sôi ùng ục vì đói. 
Xuân ở trong bếp ra, áo quần tươm tất, vẻ mặt hớn hở như "nàng Cám" sắp đi tham dự lễ hội "thử hài" vậy. 
 Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi: 
-Hôm nay, trúng số hay sao mà ăn sang thế? - Nhìn thèm quá đi mất... hị hị... 
Xuân không ngẩng lên nhìn tôi, nở nụ cười đầy vẻ bí mật: 
-Sắp có khách quý đó. 
-Khách nào thế? Tôi vội hỏi lại vì quá tò mò.
-Bí mật.
 Xuân nói rồi đi luôn vào trong. 
Chẳng cần phải hỏi thêm tôi cũng đã thừa đoán được vị khách quý ấy là ai rồi. 
Tôi khẽ bật cười thầm nghĩ: " Chắc cô nàng lại muốn thể hiện "tài lẻ" trước mặt ông anh chồng tương lai rùi."
 Lát sau, thầy Tùng xuất hiện, trên tay cầm một bó hoa xinh xắn.
 Thầy bước vào nhà với nét mặt rạng rỡ, nhìn tôi âu yếm, hỏi nhỏ: -Đợi anh lâu chưa? Tôi không trả lời mà đáp lại bằng một nụ cười e thẹn. Xuân quả thật rất thính tai. Cô ấy ở trong bếp chạy bổ ra, vẻ hớn hở nói:
 -Khách quý đây rồi. Vào nhà đi anh. 
-Chào em gái! Em gái càng ngày trông càng xinh hơn nhe. 
Tôi quay vội đi khẽ bĩu môi, thầm nghĩ: " Đàn ông có khác: Mỏ nhọn ghê! Hót hay như khiếu nhỉ."
 Xuân được thầy khen thì cánh mũi  nở phập phồng, cười tít mắt, vẻ ngượng ngùng 
- Anh cứ nói thế làm em xấu hổ chết đi được. 
Xuân hớn hở đỡ bó hoa trên tay thầy, vẻ như còn chờ đợi điều gì đó...
 Thầy đưa bó hoa cho Xuân và chỉ giữ lại một bông hồng đỏ thắm. 
Lại rất gần bên tôi, thầy nói như chỉ đủ tôi nghe thấy:
- Hoa nè là chỉ dành cho em thôi. Chúc em mãi xinh đẹp như bông  hoa này nhé- 
Thầy nói rồi chả hiểu sao mặt đỏ bừng như ông mặt tròi vừa thức dậy vào buổi ban mai vậy.
  Tôi hơi run tay đỡ lấy nó. 
Trời đất! Liệu đây có phải là bông hoa đẹp nhất từ trước đến giờ mà tôi từng được nhìn thấy. 
Nó lung linh và nồng nàn như ánh mắt của thầy đang trìu mến nhìn tôi vậy. 
Giây phút ấy...lạ quá! Cả đất trời như cùng tôi hồi hộp, nín thở đợi chờ... 
Trời chao nghiêng, đất chao nghiêng và hình ảnh của thầy hiển hiện khắp không gian trước mặt tôi. 
Tôi dường như chẳng còn biết mình đang mơ hay tỉnh... 
  Bất chợt, mụ cú vọ tên Xuân " nhòm" thấy, nụ cười  của mụ vụt tắt trên môi. 
Phát hiện ra tấm bưu thiếp trên tay tôi, cô giật lấy,  mở luôn ra đọc: -"Em dễ thương như chú nai rừng ngơ ngác, khiến tim anh thổn thức rộn ràng. Anh dành cho em thảo nguyên xanh bát ngát..." 
Cô đọc rồi phá ra cười, cười chảy nước mắt khiến cho cả hai chúng tôi bừng tỉnh. 
Xuân quay sang tôi, hơi bĩu môi, dài giọng: 
-Nai ở đâu nhỉ?Cáo thì có-Rồi quay lại nói với thầy-Thi sĩ ơi! Anh lầm to rồi. Anh nên cẩn thận với con cáo giả nai này nhe-Cô lại đổi giọng vồn vã: -Em mời anh Tùng và chú cáo giả nai vào dùng bữa ạ... 
Chúng tôi ngồi vào bàn, Xuân xới cơm mời thầy và quay sang nói với tôi nét mặt không vui:
 -Người đẹp tự thân vận động đi nhé.
Xuân ân cần gắp thức ăn cho thầy, nói giọng dẻo như kẹo kéo vậy
-Trà My vào bếp đó, anh nếm thử xem sao. 
Thầy nếm thử từng món ăn một rồi tấm tắc khen:
 -Trà My nấu ăn khéo quá! 
Tôi khẽ thở dài , cảm thấy khó chịu vì lời nói dối của Xuân nhưng cố dằn lòng, nhẹ nhàng nói:
 - Mâm cơm thịnh soạn này là do cô Tấm làng anh nấu đấy ạ. Em vụng lắm, chẳng biết làm gì cả.  Chắc em ế là chăc rùi...
 Thầy nhìn tôi cười hiền hậu, nói:
 -Đừng lo ế em nhé vì đời này, vì trên đời này, vẫn còn một người đàn ông rất dễ tính ...như anh mà. Nếu em không biết nấu cơm thì anh sẽ tình nguyện ăn mì tôm suốt đời.- Thầy nhìn vô mắt tôi-Bữa nào, Trà My nhớ mời anh món mì tôm do em làm nhé. 
-Thật ạ?-Tôi không tin hỏi lại. 
-Thật em ạ. Trà My vào bếp thì dù là món mầm đá anh cũng thấy ngon.
-Đàn ông có khác. Ai cũng giỏi nịnh đầm cả- Xuân nhìn thầy bĩu mỏ nói. 
Chẳng hiểu thầy có nói đùa tôi hay không nhưng tôi tin đó là thật nên vui lắm. Niềm vui ấy cứ lồ lộ trên khuôn mặt của tôi làm cho Xuân thêm  bực bội, thỉnh thoảng, lại quay sang tôi nguýt dài đầy vẻ hậm hực. 
 Tối khuya, Xuân tiễn thầy ra cửa.
 Trước lúc đi, cô còn quay lại dặn tôi: 
- Nàng ở lại thu dọn và rửa bát đũa đi nhé. Chịu khó tập làm dần cho quen để mai mốt đi lấy chồng đỡ khổ,
 - Biết rồi.- Tôi nhìn đống bát đũa chất ngất trên bàn phụng phịu nói. 
 Thầy giơ tay vẫy chào tôi và đi ra. 
Xuân liếc về phía tôi khẽ phì cười và kéo vội thầy ra ngoài. 
 Ra đến cửa, Xuân nhìn ảnh dịu dàng nói: 
- Khuya rồi, anh về nghỉ đi cho đỡ mệt.-Ngừng giây lát, cô ân cần dặn dò- Trời sắp sang đông rồi,  nên sáng ra rất lạnh. Anh nhớ mặc ấm trước khi ra đường anh nhé. 
- Cảm ơn em nhiều. Thôi em về nghỉ đi. Chào em nhé. 
 Tiễn thầy về rồi, Xuân quay vào nhà. Nhìn thấy tôi đang lúi húi thu dọn bàn ăn thì cười "khẩy" ra vẻ đắc ý
Sau đó,  lẳng lặng đi về phòng của mình. 
 Ban nãy, Xuân kéo vội thầy Tùng đi nên ảnh  chả kịp chào tôi lấy một tiếng khiến cho tôi cũng cảm thấy có cái gì đó hơi hụt hẫng và "ấm ức". 
Bực thật đó...hì... 
 Đang mải suy nghĩ miên man thì Bất chợt, tôi nghe tiếng thầy Tùng gọi: 
- Trà My ơi! Lấy hộ anh chùm chìa khóa ở trên bàn ăn với. 
Tôi nghe thế thì vội nhìn xuống bàn : Quả là chùm chìa khóa của thầy đang nằm ngay trước mặt tôi. 
Thì ra, ban nãy, trước khi đứng dậy, ảnh đã cố ý bỏ quên nó ở đó để kiếm cớ quay lại.  Tôi thầm nghĩ:"Hì, anh này cũng "tài' ghê nha." 
 Tôi cầm chùm chìa khóa chạy vội ra chỗ ảnh.
 Gần đến nơi, tôi chợt khựng lại, bước chân run rẩy, không thể tiến thêm được nữa... 
Ảnh lại bên tôi, khẽ nói:
- Em à... 
Tôi đặt chùm chìa khóa vào tay thầy, miệng muốn nói một câu gì đó mà chẳng thành lời.
 Bất giác, thầy nắm chặt tay tôi, giọng thổn thức: 
- Em ơi... cảm ơn em... vì... buổi tối hôm nay...Anh thấy rất vui... Bàn tay của ảnh không chỉ mang đến cảm giác ấm áp mà còn khiến tôi đỏ bừng mặt vì một thứ cảm xúc nôn nao khó tả đến kì lạ..
. - Dạ..
.Tôi nói rồi rút vội tay mình ra và chạy vụt đi.
 Trời cuối thu se lạnh. Chị gió heo may bất chợt phồng má lấy hết sức bình sinh thổi phù phù vào hàng cây trước mặt. 
Những chiếc lá úa vàng rơi rớt khỏi thân cành ngơ ngác bay theo gió lao xao.
Ảnh ngơ ngẩn nhìn theo tôi lòng đầy tiếc nuối... 
Tôi chợt dừng lại thở dốc,rồi se se tự kỉ:

 "Đêm nay, anh nhớ mơ về em nha... và chỉ mơ thấy bấy nhiêu thôi... anh nhé... Bởi vì chúng mình còn có ngày mai và rất nhiều ngày  ngày sau đó để mong đợi và ước  mơ... 
Tạm biệt anh! Tạm biêt... g9..."
------------
In my second year of university, I wrote a skit: 'My sadness'. 
As soon as it was performed on the night of the arts festival, "sadness" became fun.
I was admired by lots of people in the department, especially Mr. Tung, a lecturer of English class, who had just graduated from the Faculty of English at the National University last year. After the night, in the class of English, he spent nearly half an hour talking about my skits.
It was strange, could not pass the owl eyes of the girls in class.
 Tuyet Bach Cot Tinh voiced: - Teacher, today, our class What lesson do you study? 
-Commenting on the skit of a beautiful person. -Lan La Sat laughed and added, 
`` Hi, did you change lesson plans? '' Hoa Ho Ly quickly continued: 
- Teacher, this morning, did you drink a lot of alcohol? 
"Hi ..." Being teased by "female lovers", Mr. Tung's face turned red like the fruit , faltering voice: -T ... oh ... 
Then suddenly, Hoa Ho Ly turned to attack me: -Beautiful lady, must this morning, drink with your teacher? Hi hi ..
Hearing that, my cheeks turned red. 
I bowed slightly shyly, too embarrassed to look up at him anymore. 
I immediately turned to gently snatch Xuan shirt for help. 
Xuan is the best girlfriend sitting next to me, famous in the class as "super reciprocal". 
She looked at Mr. Tung and then glanced at me, cleared her throat and said: 
-Ok, you are just kidding. Don't be joking too lately or else. - 
Stop the moment she continues - Everyone should remember that during class. Xuan finished, the class was silent. 

Everyone just dared to glance at each other and bite their lips to keep from laughing. I took hold of Xuan's hand and thanked her silently and regarded her as my savior. 
Since that time, I have grown to love her and treat Xuan as a sister. 
Also from that day, my story and the teacher became the most popular topic of class. 
Each time, I and the teacher accidentally met each other, the girls gazed at each other. At first I was made fun of, later I got used to it and found it interesting. 
Shortly after that, Xuan came to take care of the house for her sister, who was a Russian teacher at a neighboring school. 
She is currently taking students to trainee in Min city of Russia.
Xuan immediately invited me to stay with her for fun. Mr. Tung was a native of Xuan's hometown, a few blocks away. 
Xuan often confided to me that she has a lover who is a graduate student abroad. 
He is handsome, talented and very romantic. 
Xuan also showed off that she just waited for her boyfriend to come home and to organize a wedding. 
Hearing her talk about her fiancé, I was surprised to see that the guy has many similarities with Mr. Tung. 
Once I asked reservedly: -Hey, why does your lover seem to have something very similar to Tung? 
Xuan heard that, then laughed and said calmly: -Hi, that's the twin brother of the teacher. 
I believe in cracking my neck, blinking my eyes, nodding slightly, honestly saying: - OK, how ... Since then, I have no more questions. 

That lie had unknowingly given Xuan an excuse for her to approach Mr. Tung more.
Many nights, Xuan asked me to go to his house to ask questions. 
I also find it a bit strange because Xuan studíe very well but almost every night she goes to ask questions. It's annoying. 
Because she sees the teacher like her brother, she behaves very naturally. 
After only ten minutes asking a teacher to explain, she rushed into the kitchen to clean up. Sometimes, by the way, Xuan also washed the teacher's and the entire laundry room. 
He always praised Xuan for being hard-working, stubborn and resourceful. 
On weekends, he often buys books and sometimes even cloths to make clothes. 
It seems that he always secretly thanked Xuan for thinking that she had deliberately avoided another place to create our own space. 
Tonight, as usual, waiting for Xuan to leave, the teacher slightly inched his chair close to me, asked softly: -In the evening, what did Xuan give you to eat? Is it delicious? 

-Yes. Fish cooked in vinegar. Very good. Xuan made anything delicious ...- I softly answered. 
- I really like that dish. Next time, if you eat something, remember to share it with me. 
He said and lovingly looked at me, making my face become hot. I faltered: 
- Seeing me blush, the teacher cried softly 
- Oh behold! At night, why is there still the sun? 
- The teacher said and showed a very bright smile. I just smiled and did not answer
He took out a small package from the box on the table, his hands were a bit shaky and placed it on the palm of my hand: 
-I saved it for you ..
 That eye-catching gaze made my chest throb, my head fluttered. 
My soul seemed to be fluttering, soaring in the middle of the sky ... 
The teacher said softly in my ear, listening to it softly like a song: 
-A plum. Only for me alone. I'll hide to eat by myself. 
I shyly smiled before I could answer but suddenly Xuan was in the house. 
Seeing that scene, her face changed. 
She said, exasperatedly loud: - Bored! Time to go home. 
Hearing her voice, my teacher and I were startled. 
I hurriedly hid the package of plums behind my back, tickling like a clumsy kid caught by an adult. 
Suddenly Xuan approached me, she pulled my hand hidden behind my back to her and said: 

-Let's go home, pretty. It's late. 
Unexpectedly pulled, the package of plums in my hand fell to the ground and scattered everywhere. 
I rushed to follow to retrieve them. 
Mr. Tung was surprised at Xuan's strange attitude. 
At first seeing the unpleasant face of the teacher, Xuan pretended to dive down with me to make a joking expression: 
-Oh my God! Dead .... I'm sorry. I'm so unintentional ... Let me pick it up ... Oh, plum plum? Xuan quickly picked up the plums and then didn't understand what she frowned, closed her lips unhappily, threw them on the ground, and said:
-Go home. I'll buy you another package of plums. Go home. Don't make me wait for that long. Today, I want to go to bed early. 
After saying that, she left and forgot to greet Teacher Tung. 
She slammed the heel of her shoes into the ground as if venting her anger on it. 
Xuan has left, I still try to lean over to pick up the plums still lingering on the ground. 
Seeing them rolling on the floor like that, I just want to cry. 
Seeing that, he sat down next to me and comforted:
 -Tra My, do not pick up anymore. They are dirty, so they can't eat anymore.
 I paused and stayed silent with regret. 
Then suddenly I thought that Xuan was waiting for me at home, so I lowered my head and whispered: I came back ... I just got out of the door and hurriedly ran home on tiptoe. 
Teacher suddenly stood up, called to follow me: -Tra My ... 
The teacher just stood silently watching me go away but did not want to chase maybe because of the confusing manners of Xuan earlier. 
It seems that he suddenly realized something: "Xuan does not simply consider himself an older brother ... He'll be tired later on ...". 
He shook his head slightly, sighed deeply and went back to the house. 
Xuan promised to buy me another pack of plums, but she said and forgot them. 
I also ignored them and did not mention it again because I only liked Mr. Tung's package.

One day, on Saturday night, I came back from the street to find that Xuan had prepared a very large tray of rice for me. 
I stood looking at the tray of rice, scrunched my nose again. 
The smell of fragrant food, the stomach was boiling because of hunger. 
Xuan was in the kitchen out with decent clothes and a cheerful face  so. I opened my eyes in surprise. 
"Today, how do you win the lottery? - Looking craving so much ... wheezing ... 
Xuan did not look up at me, smiling secretly: -Some guests there. 
-Who's that? 
I quickly asked because I was too curious. 
-Secret. Xuan said and went inside. 
No need to ask, I already guessed who the guest was. 
I chuckled softly thinking, "Maybe she wants to show" talent "in front of her future husband." Moments later, Mr. Tung appeared, holding a beautiful bouquet of flowers. 
He entered the house with a radiant face, looked at me lovingly, asked quietly: 
-Wait for me long?
 I didn't answer but replied with a shy smile. 
Xuan was really hearing that. She was in the kitchen, running out, and cheerfully said: -I'm here. Come on in.
-Hello girls! You look more and more beautiful. 
I turned away quickly, pouting softly, thinking: "Men are good at complimenting." 
Xuan was praised by the teacher when her nose swelled, her eyes laughing, embarrassed 
- Your words have embarrassed me to death. 
Xuan cheerfully supported the bouquet of flowers in his hand, seemingly waiting for something 
... He handed the bouquet to Xuan and kept only a red rose. 
Being very close to me, the teacher spoke as if I could hear: 
- This is just for you. Wish you will always be as beautiful as this flower, he  said and I don't understand why your face is as red as your face just woke up in the morning.
 I trembled slightly to catch it. 
Oh my God! Is this the most beautiful flower I've ever seen? 
It was as sparkling and passionate as the gaze of a teacher affectionately looking at me. 
That moment ... is strange! 
The whole sky and earth seemed to be nervous with me, holding my breath waiting ... 
The sky was swaying, the earth swaying and the image of the teacher appeared throughout the space in front of me. 
I no longer seemed to know whether I was dreaming or waking up
 ... Suddenly, the owl named Xuan "peeked" to see her smile disappearing from her lips. Discovering the postcard in my hand, she snatched it open and read it: - 
"You're cute like a bewildered deer, making my heart sobbing. I'm offering you the green steppe. 
She laughed and laughed, crying with tears that made both of us awaken. 
Xuan turned to me, pouted slightly, long voice: -Where is the deer? It's a fox.
Then turned to talk to the teacher
-Poet! You are wrong. You should be careful of this fake fox. 
- She changed her voice again. - I invite Mr. Tung and the fake fox to have dinner .

We sat down at the table, Xuan invited me to dinner and turned to tell me an unhappy expression: 
-You should pick food yourself. 
Xuan graciously picked up the food for the teacher, spoke with a pliant voice like candy pulling. 
He tasted each dish and then he complimented: 
-Tra My cooked so well! 
I sighed softly, felt uncomfortable because of the lie of Xuan but tried to resist and gently said: 
- This hearty rice tray is cooked by Xuan. I'm awkward, don't know what to do. I must be forever alone ... 
Teacher looked at me with a gentle smile, saying:
 -Don't worry because in this world, there is still an easy-going man ... like me. If you don't know how to cook rice, I will volunteer to eat shrimp noodles all my life. 
- He looked at my eyes
- Come on, Tra My remember to invite you to me a shrimp noodle dish. 
-Really? -I don't believe that. 
-Really. Tra My cooksin even though it was a sprout of stone, I find it delicious. 
- Men are different. Everyone was good at flattering 
- Xuan looked at his teacher and said.
 I wonder if he's joking with me or not, but I believe it's really fun. 
The joy of revealing my face makes Xuan more frustrated, sometimes, she turned to me, full of resentment.
 Late at night, Xuan saw the teacher off the door. 
Before she left, she turned and told me: - You should stay clean and wash your dishes. Working hard to get used to it so you can get married.
- I know. 
- I looked at the pile of bowls and chopsticks on the table. 

He waved to me and left. 
Xuan glanced at me and laughed softly and pulled the teacher out. 
Out at the door, Xuan looked at the photo tenderly, saying: - It's late, you should go home to stop being tired.
-Pause for a moment, she graciously advised - It's going to be winter, so the morning is very cold. Remember to wear warm before going out. 
- Thank you so much. Come on, rest. Goodbye. 
Xuan was back in the house. Seeing me hurriedly tidying up the table, she smirked. Afterwards, she quietly went to my room. Earlier, Xuan pulled Teacher Tung away so he could not say hello to me, making me feel something a bit disappointed. 
That's so annoying ... hi ...
I was busy thinking, but suddenly, I heard Mr. Tung's call: 
- Tra My! Get me the keys on the dining table. 
When I heard that, I hurriedly looked down at the table: 
What a bunch of teachers' keys are right in front of me. So, just now, before standing up, he intentionally left it there as an excuse to come back.
 I thought to myself, "Hi, this guy is also" amazing "." 
I took the keys and rushed to him. Nearly there, I stopped, my steps were shaking, I couldn't go any further .. 
Pictured by my side, he said softly: "Baby ... I put the key chain in your hand, and I wanted to say something that didn't work out. Suddenly, he held my hand tightly, sobbing voice: 
- Baby ... thank you ... for ... tonight ... I feel very happy ... 
His hand not only brings warm feeling but also makes me blush because of a strange hangover that is hard to describe ... - Yes ..



You Might Also Like

1 coment�rios